V Ô  T H Ư Ờ N G !

Sợi tơ vốn chỉ mong manh,

Nếu không khéo dệt đâu thành gấm hoa!

Chào đời bằng tiếng oa oa……

Vắng xa t́nh Mẹ sao Ta nên người

Đố ai đếm được tiếng cười,

Trên môi quả phụ nửa đời gian truân?!

Nỗi đau không thể đem cân,

Vết nhơ đâu thể một lần xóa đi?

Niềm vui thiếu nữ vu quy,

Vẫn không đoán được chuyện ǵ phía sau?!

Biết chăng qua những khổ đau,

Giúp ta “ngộ” được vàng thau rơ ràng?!

                      *****

Ai mong chóng đến Niết Bàn?

Chính trong ḷng họ ngày càng SÂN SI!

DUNGLE

(Trung Chánh 10/9/2004)

Asia-Religion.net