Quê hương tôi có sông
dài biển rộng.
Bãi thùy dương trong
nắng đẹp huy hoàng
Núi rừng xanh hữu
tình chiều gió lộng
Ðiệu ai hò trên sông
nước miên man.
Ải Nam Quan bốn nghìn
năm lịch sử
Máu anh hùng tô thắm
nẻo biên cương
Trên Ðồng Ðăng vẫn
còn nàng Tô Thị
Mãi đợi chồng, chung
thủy đẹp tình thương.
Về Thăng Long bên hồ
Gươm xanh biếc
Dáng liễu gầy tha
thiết đợi mùa thu
Ai ra đi không buồn
không luyến tiếc
Thành quách xưa trong
sương khói mịt mù.
Ðường miền Trung dãy
Trường sơn sừng sững
Tháng năm dài trong
nắng gió đại dương
Núi Ngự Bình mơ màng
chiều xứ Huế
Ðiệu ai hò bi thiết
lạnh sông Hương!
Những tháp Chàm ôm
nỗi sầu hoài cổ
Ngõ nào đây in rõ dấu
Huyền Trân
Đã bao mùa, mấy mùa
trăng cổ độ
Dấu điêu tàn bao
thương nhớ bâng khuâng!
Về miền Ðông, những
khu rừng đất đỏ
Nước Ðồng Nai tưới
mát ruộng đồng xanh
Theo dòng sông, ta đi
vào phố thị
Ðẹp Saigon viên ngọc
sáng long lanh.
Những cánh đồng bao
la cò mõi cánh
Lúa ngập vàng trên
sóng nước Cửu Long
Về miền Tây nơi tận
cùng đất nước
Cách xa rồi … ta
thương nhớ mênh mông!
Hàn Thiên Lương