Ô  Kìa!

Ô kìa cơn lốc cuồng say…

Cuốn luôn cát bụi vào ngay lòng mình!

Ngỡ ngàng cái ác nảy sinh,

Càng sâu càng thấy ân tình vụt bay!

Ô kìa, cái chuyện rủi may,

Bỗng dưng gặt phải điều này tiếng kia…..

Lá rừng rụng giữa canh khuya,

Có ai “thấm” được nỗi lìa xác thân?!

Tơ duyên giăng khắp cõi trần,

Vẫn không ngăn nổi lỗi lầm lứa đôi!

Bập bềnh tri thức nổi trôi

Vô thường? - Ai đã trọn lời sân si?!

Ta nhìn ngày tháng vút đi,

Bỗng nhiên hối tiếc những gì đã qua!

Thôi đành theo dõi phong ba,

Nghiệp duyên còn đó…nhắc ta Ô Kìa!

Ngày 10/8/2004

DungLe

Asia-Religion.net