Đây là một bài thơ „cổ điển” của Phật giáo Việt nam. Theo nhu cầu của những buổi hội họp, gặp gỡ, văn nghệ… do Phật tử tổ chức, chúng tôi in lại ở đây bài thơ này của Thi sĩ, Ḥa thượng THÍCH MĂN GIÁC
Từ thuở ra đi vắng bóng chùa Đường đời đă nhọc chuyện hơn thua Trong tôi bừng dậy niềm chua xót Xao xuyến mơ về lại cảnh xưa
Thấp thoáng đâu đây cảnh tượng làng Có con chim đỏ chạy lang thang Có hàng tre gợi hồn sông núi Im lặng chùa tôi ngập nắng vàng
Có những cây mai sống trọn đời Bên hàng tùng bách măi xanh tươi Nh́n lên phảng phất hương trầm tỏa Đức Phật từ bi miệng mỉm cười
Tôi nhớ làm sao những buổi chiều Lời kinh giải thoát vọng cao siêu Đây ngôi chùa cổ ngày hai buổi Cầu nguyện dân làng sống mến yêu
V́ vậy làng tôi sống thái b́nh Sớm khuya gần gũi tiếng chuông linh Sắn khoai gạo bắp nuôi dân xóm Xây dựng tương lai xứ sở ḿnh
Mỗi tối dân quê đón gió lành Khắp chùa dào dạt ánh trăng thanh Tiếng chuông thức tỉnh lan xa măi An ủi dân hiền mọi mái tranh
Trầm đốt hương thơm bay ngạt ngào Thôn trên xóm dưới dạ nao nao Dân làng tắm gội lên chùa lể Mười bốn, ba mươi mỗi tối nào.
Biết đến bao giờ trở lại quê Phân vân ḷng gởi nhớ nhung về Tang thương dù có bao nhiêu nữa Cũng nguyện cho chùa khỏi tái tê
Chuông vẳng nao nao nhớ lạ lùng Ra đi ai chẳng nhớ chùa chung Mái chùa che chở hồn dân tộc Nếp sống muôn đời của tổ tông.
1949 THÍCH MĂN GIÁC |
|