MẸ
"Chiều
chiều ra đứng
ngả
sau
Trông về
quê mẹ ruột
đau chín chiều"
* * *
Mẹ là
núi biển
t́nh
yêu
V́ con
xuôi
ngược
vạn chiều gió mưa.
Công
lao đong mấy cho
vừa
Nuôi
con khôn
lớn
mấy
mùa gian nan.
Lời ru Mẹ
tựa cung đàn
Nhịp
theo tiếng
vơng qua ngàn
đêm thâu.
Nay dù ai
lạc nơi
đâu
Vẳng nghe
lời Mẹ nhớ màu quê
hương.
Mẹ là
giọt nắng
t́nh thương
Sưởi hồn con ấm nẻo đường chiều
đông
Suốt đời Mẹ chỉ
hoài mong
Bé thơ
khôn lớn nối ḍng
sử xanh.
Nhớ xưa Cha
măi lâm
hành
Nửa đời
chinh phụ
Mẹ đành
cô đơn
Mẹ là
h́nh ảnh nước non
Mẹ
là gấm vóc cội
nguồn thủy
chung.
Chúng con xin
hứa kiên trung
Thương
nhà
nhớ nước cho ḷng
Mẹ yên !
Hàn Thiên Lương
(Hàn Thiên
Lương tên thật là Phạm Văn Tốt, Cử nhân Văn chương, nguyên giáo sư Văn
Triết Sử của trường trung học Thánh Giusê, Cơ đốc, Đồng Tâm tại Saigon.
Cũng là công
chức VNCH (tốt nghiệp Học viện QGHC). Đă sống 10 năm trong lao tù Cộng ḥa
Xă hội Chủ nghĩa Việt nam, đến Mỹ 1994.
Có thơ đăng
trên báo chí Saigon từ năm 1960, tại hải ngoại thơ của Hàn Thiên Lương
xuất hiện trên nhiều báo Việt ngữ tại California, Virginia và Oregon.
Nhà thơ hiện
đang sống ở Portland, Oregon.) |