Biển bao la sao bằng t́nh mẹ
Núi cao đâu sánh được ḷng cha
Công cha nghĩa mẹ như trời bể
Nhớ đó luôn ghi giữ nếp nhà!
Ngược xuôi vạn nẻo đường sương gió
Tần tảo bao năm đến mơi ṃn
Xá chi mưa nắng trời dông
băo
Chỉ v́ hạnh phúc của đàn
con!
Mắt cha đẳm lệ biết bao
lần
Gian khổ đau thương chẳng
ngại ngần
Nửa trả ơn đời ơn đất
nước
Nửa phần cho trẻ đẹp ngày
xuân.
Cha chẳng đ̣i con chuyện
báo đền
Chỉ mong con trẻ “được làm nên”
Trai thời giữ trọn ḷng
trung nghĩa
Gái tấm kiên trinh gắng
vững bền!
Ấy chính nỗi niềm măi ước
mong
Các con lớn bé hiểu hay
không
Ḷng cha trọn kiếp bên
đàn trẻ
Cao rộng c̣n hơn cả núi
sông!
(Hàn Thiên
Lương tên thật là Phạm Văn Tốt, Cử nhân Văn chương, nguyên giáo sư Văn Triết
Sử của trường trung học Thánh Giusê, Cơ đốc, Đồng Tâm tại Saigon.
Cũng là
công chức VNCH (tốt nghiệp Học viện QGHC). Đă sống 10 năm trong lao tù Cộng
ḥa Xă hội Chủ nghĩa Việt nam, đến Mỹ 1994.
Có thơ
đăng trên báo chí Saigon từ năm 1960, tại hải ngoại thơ của Hàn Thiên Lương
xuất hiện trên nhiều báo Việt ngữ tại California, Virginia và Oregon.
Nhà thơ
hiện đang sống ở Portland, Oregon.)