Kinh
chiều lan tỏa cõi hư vô
Sương khói quanh đây phủ mịt mờ
Giữa cõi hồng trần duyên nghiệp
nặng
Lời kinh sao nhẹ tựa vần thơ?!
Gửi tiếng yêu thương đến dặm đời
Cho hồn đau khổ bớt chơi vơi
Bến mê ảo mộng mau xa tránh
Kinh rõ chiều nay vạn ý lời !
Lòng người bỗng sáng tựa trăng sao
Như cả mùa xuân rợp hoa đào
Từng ý từng lời xây cõi phúc
Yên bình bến giác hết lao xao!
Kinh chiều nhẹ tỏa đến muôn phương
Rắc trọn hương hoa xuống nẻo đường
Cho những hồn say mau tỉnh thức
Độ lòng nhân thế ngập niềm thương
Nghe tiếng kinh chiều lòng hết mê
Giữ đời chung thủy trọn tình quê
Trần gian xa mã thôi vương bận
Chớ mãi bon chen... lỗi hẹn thề !
(Hàn Thiên
Lương tên thật là Phạm Văn Tốt, Cử nhân Văn chương, nguyên giáo sư Văn Triết
Sử của trường trung học Thánh Giusê, Cơ đốc, Đồng Tâm tại Saigon.
Cũng là
công chức VNCH (tốt nghiệp Học viện QGHC). Đã sống 10 năm trong lao tù Cộng
hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt nam, đến Mỹ 1994.
Có thơ
đăng trên báo chí Saigon từ năm 1960, tại hải ngoại thơ của Hàn Thiên Lương
xuất hiện trên nhiều báo Việt ngữ tại California, Virginia và Oregon.
Nhà thơ
hiện đang sống ở Portland, Oregon.)
KINH CHIỀU
Nghe tiếng kinh chiều cõi hữu vô,
Bổng nhiên ấm áp tỏa sương mờ;
Nghiệp trần nặng trĩu như tan biến,
Kinh kệ, năng hành đẹp ý thơ.
Xin hãy thương yêu những mảnh đời,
Tột cùng quyền quí vẫn chơi vơi;
Tranh danh, đoạt lợi, tình lôi kéo,
Một kiếp bôn chôn, chốn lỗ lời.
Lời kinh thánh thoát nhẹ làm sao !
Tư tưởng thương nhau giọt máu đào;
Chia sẻ, ngọt bùi luôn cứu giúp,
Mặc nhiên trí huệ, hết xôn xao !
Kinh chiều vang vọng thấu tha phương,
Chốn cũ, người xưa, nhớ nẻo đường ?!
Từ ấy, quê hương thầm ngóng đợi,
Thiên đàng, Cực lạc tỏa yêu thương.
Vẵng tiếng kinh cầu hết muội mê,
Quay về bổn giác, ấy thềm quê;
Danh, Tình, Quyền, Lợi như bèo bọt,
Diệu dụng, thăng hoa vẹn ước thề.
Ngày 23-05-2006. Người học trò nhỏ