CẢM THÂN PHÙ THẾ (*)

        Sân lan trời ngả bóng chiều,

Cảm thân phù thế ít nhiều ngẩn ngơ!

        Tranh đời dệt mộng vẩn vơ,

Say đua danh lợi, mê mờ sắc thanh.

        Cánh bèo sóng vỗ bập bềnh,

Tại ai hay cũng gây nên bởi mình?

        Bể trần là mấy phù sinh,

Thị phi thương ghét trong tình quẩn quanh.

        Mà trông chiếc lá lìa cành,

Dinh hư cõi tạm trong vành đó thôi!

        Mà trông ngọn nước chảy trôi,

Mênh mang sáu nẻo biết rồi về đâu?

        Kiếp người nào có bao lâu,

Nắng mưa thôi cũng dãi dầu cỏ hoa!

        Lầu sương lạnh ánh trăng tà,

Hoàng lương một giấc tỉnh ra ngỡ ngàng!

        Chi bằng về cõi Liên bang,

Sen khoe sắc ngọc, gió đàn pháp âm.

        Trời giải thoát, cảnh thậm thâm,

An vui muôn kiếp tuyệt lầm lỗi xưa.

        Chỉ câu niệm Phật đừng thưa,

Chỉ bền tín nguyện tam thừa bước lên.

        Đài vàng sẵn đã ghi tên,

Cơ duyên sẵn đợi một nền đạo tâm.

 

Khuyết danh

(*) Tựa do TNAC đặt

Asia-Religion.net